thoi nien thieu cua anh va em
Nhưng chỉ còn vài tháng nữa thôi chắc chắn em sẽ được vinh dự đứng vào hàng ngũ Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh. Trên tay em bây giờ là cuốn "Điều lệ" của Đội mà em đang cẩn thận lật từng trang để tìm hiểu. Càng đọc, em càng thấy thích thú và nhủ thầm mình "hãy phấn đấu hơn nữa để trở thành đội viên Đội thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh".
Bà vú em của Phổ Nghi là Vương Tiều thị, khi ấy là người duy nhất có thể dỗ được ông và do đó được theo vào Tử Cấm Thành. . Theo di chiếu của Từ Hi Thái hậu, cha ruột của Phổ Nghi là Tái Phong được mệnh làm Nhiếp chính vương, quản lý tất cả sự vụ trong triều đình đến khi Phổ Nghi trưởng thành.
Kim Lý dùng 7 chữ để nói rõ mối quan hệ với Subeo Mới đây, Hồ Ngọc Hà đã dùng trang cá nhân của các con để đăng bức ảnh Kim Lý khi còn là một chàng thiếu niên. Nữ ca sĩ xuýt xoa khen ngợi dung mạo của ông xã: "Papa Kim Lý hồi nhỏ, đẹp trai quá à". Nhìn hình ảnh này, chắc hẳn cư dân mạng cũng phải công nhận rằng Kim Lý sở hữu vẻ điển trai từ nhỏ.
Tìm kiếm bài Blog than huu cua Nha Bao Việt Thường xin gõ chữ vào đây. Sunday, November 28, 2010. mà anh em chúng ta đã phải gánh chịu. seatrans18. 1 year ago 20 . I cry easily also, It's hard to imagine those teribble scenes in the communist prisons.
Thánh Giacôbê trả lời: "Anh em không có, là vì anh em không xin; anh em xin mà không được là vì anh em xin với tà ý, để lãng phí trong việc hưởng lạc". Do đó, khi cầu nguyện, chúng ta hãy ý thức điều chính yếu chúng ta phải nhắm tới trước hết, đó là "Xin cho Ý Cha được
Site De Rencontre Sans Inscription Et Sans Payer. December 7, 2019 Lần cập nhật gần nhất December 29th, 2020 - 1129 am Trong một xã hội màu xám, mục nát, khốn khổ. Hai con người với hai tính cách, hai sinh mạng, nhưng đều là những kẻ cô đơn, chung một niềm tin tưởng họ lại tìm thấy nhau. Trần Niệm một cô gái thông minh, xinh xắn, nhút nhát, nhưng lại có bản lĩnh ẩn sâu trong tiềm thức. Từ một con người không tin vào bất cứ ai nhưng sau khi gặp Hắn thì cô Lại có niềm tin vô cùng sâu đậm. Chỉ cần là Bắc Dã nói, cô đều tin. Bắc Dã, hắn có một quá khứ đầy nhơ bẩn, một tính cách ngông cuồng, một tên côn đồ xem đánh nhau là niềm vui. Ấy vậy nhưng sâu trong con người ấy là một nội tâm rất phức tạp, một trái tim ấm áp, khao khát muốn yêu và được yêu. Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một nhóm con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò, vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng. Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch——Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ] <3 Bắc vọng kim tâm, Trần niên bất di <3 – Le 4 Février “Thời niên thiếu của anh và em” – có lẽ khi đọc cái tên này, bạn sẽ nghĩ đến một câu chuyện ngôn tình thanh xuân ngọt ngào đầy màu nắng, trong sáng, đầy hồn nhiên ở lứa tuổi học sinh. Nhưng không, qua ngòi bút của Cửu Nguyệt Hi, “Thời niên thiếu của anh và em” lại được khắc họa là một bức tranh u tối, lạnh lẽo, không một chút ánh sáng giữa cuộc sống của những con người bị xem là thấp kém, không có tiếng nói trong xã hội. Trần Niệm, một cô bé có tật nói lắp, luôn trầm lặng, là một học sinh thuộc kiểu không quan tâm ai và không ai quan tâm trong sống của cô mỗi ngày luôn ngập trong sự cô đơn và bí bách. Ước mơ lớn nhất của cuộc đời cô chính là cố gắng thi đậu Đại học, rời khỏi Hi Thành – thành phố hiện tại cô đang sống để đến với Bắc Kinh. Trần Niệm chán ghét Hi Thành, chán ghét mọi thứ ở nơi đây, chán ghét việc đánh nhau, bạo lực, tệ nạn ở nơi đây. Cô gái nhỏ bé ấy, thường xuyên bị một nhóm nữ sinh đánh đập, sỉ nhục, bạo hành, đến nỗi phải vươn tay cầu xin sự giúp đỡ. Tuy nhiên lòng người vô cảm, cứng nhắc, người lớn họ còn công việc của mình, kết quả vẫn là để Trần Niệm một mình xoay sở. Thế giới của cô gái ấy cứ tối tăm như vậy, cho đến khi gặp được Bắc Dã. Dường như, cơn mưa rào âm u đã tạnh, dường như tôi nhìn thấy cầu vồng… Bắc Dã không giống như một chàng trai ngôn tình trong mơ với vẻ ngoài điển trai và cuộc sống ngập tràn ánh sáng, mà anh lại được khắc họa dưới bộ dạng nhơ nhuốc của một tên côn đồ khiến ai cũng khiếp sợ, có mẹ là gái điếm, cha là tội phạm cưỡng trai ấy cũng giống Trần Niệm, căm ghét mọi thứ, anh sống bất cần, chẳng màng đến tính mạng của chính bản thân mình. Nhưng tất cả đã thay đổi vào ngày hôm đó, cô gái nhỏ tay trói gà không chặt vì thấy anh bị đánh mà gọi 110, còn hôn anh nữa. Nếu nói Trần Niệm là ánh mặt trời đã làm sống dậy trái tim của Bắc Dã, thì Bắc Dã lại chính là điểm tựa vững trãi nhất mà Trần Niệm có dược. Giữa thế giới muôn vàn người kia, có bao nhiêu kẻ thanh cao, trong sạch. Vậy mà có ai lương thiện bằng Bắc Dã, trong giây phút mọi người quay lưng lại với Trần Niệm, cậu lại dang tay đem lại cho cô một chút hơi ấm của tình người. “Là ai dịu dàng cẩn thận, lặng lẽ thắp sáng ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Bắc Dã là người đem cô kéo ra khỏi vũng bùn lấy tối tăm. Cậu dạy Trần Niệm đọc tên mình, không cho phép cô nói lắp, bảo vệ cô khỏi những con người xấu xa, dẫn dắt cô đến một nơi gọi là hạnh phúc. . “Em sẽ đến một nơi tốt hơn nơi đây.” Và trở thành một em tuyệt vời hơn em bây giờ. “Còn anh?” Cô ngoái đầu nhìn cậu. “Anh đi đâu cũng giống nhau thôi.” Cậu mỉm cười, nụ cười pha chút cô đơn. “Anh có muốn… rời miền quê này không?” “Em nói rời khỏi nơi đây ấy hả?” Đầu ngón tay tiếp tục gảy trên những dây đàn. “Ừ.” “Muốn.” “Khi nào?” “Nhanh thôi.” Cậu đáp. Trần Niệm tủm tỉm cười, sẽ nhanh thôi mà. Nơi hạnh phúc ấy rồi sẽ hiện lên trong mắt họ nếu như biến cố ấy không xảy ra, nếu như cái gọi là chính nghĩa, cái gọi là pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên ấy không tồn tại. Nhưng đời người mà, làm gì hai từ “nếu như…” Vậy thì, Trần Niệm, em hãy yên tâm bước tiếp giấc mơ của chính mình, sống thay cho giấc mơ của anh, mọi việc, Bắc Dã thay em gánh hết, không sợ trời đất sập xuống, không sợ cái gọi pháp luật đại diện chính nghĩa, chỉ cần em có niềm tin, chỉ cần, em đừng quên anh… Cửu Nguyệt Hi có lẽ đã là cái tên quá đỗi quen thuộc đối với những bạn yêu thích thể loại ngôn tình. Và “Thời niên thiếu của anh và em” không hổ danh là cuốn tiểu thuyết hay nhất của Cửu Nguyệt Hi, nó thật sự khiến mình không thể bỏ lỡ một dòng chữ nào, tình tiết hợp lý, dẫn bạn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vì là kết OE nên mình cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng nghĩ lại mình cảm thấy cũng khá phù hợp theo mạch truyện mà Cửu Nguyệt Hi đã viết. Điều đáng tiếc duy nhất có lẽ là trong sách không có phần ngoại truyện như trên mạng nên bạn nào muốn đọc HE trọn vẹn thì mình nghĩ nên chịu khó lên mạng tìm phần ngoại truyện nhé. – Độc Dược Ngôn Tình Trích dẫn Thời niên thiếu của anh và em “Nhóc nói lắp, anh sinh ra đã là rác rưởi, thứ bỏ đi, cả đời này của anh đã định trước sẽ không làm nên trò trống gì. Em thì khác, em còn có Bắc Kinh. Anh nhất định sẽ không phải là người kia trong sinh mệnh em, sẽ không phải là người xứng đôi với em. Cho nên em hãy nhớ, anh không có gì đáng để hối tiếc… Còn anh thì sao? Không có cách nào cả, anh thích một người, anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy, giấu cô ấy đi, bất kì người nào cũng không thể chạm vào, nói không chừng, không thể bắt nạt được, ai cũng không được nói cô ấy một câu không tốt. Chỉ một chuyện này…” “Cười nhạo và bài xích bắt đầu từ nhà trẻ. Ai nói “nhân chi sơ, tính bản thiện”, ai nói “chúng chỉ là trẻ con”? Sự phân chia cấp bậc, kết bè kết phái và chèn ép người khác của trẻ con lại là thứ tàn khốc nhất, nguyên thuỷ nhất. Chúng không giả dối như người lớn, cho nên chúng coi thường ai, ghét ai thì quang minh chính đại biểu hiện ra ngoài, quang minh chính đại ức hiếp người đó, chế giếu người đó, cô lập người đó, đả kích người đó.” “Con người sợ rời khỏi đám đông, đặc biệt là trẻ con; chúng sợ hơn người trưởng thành, bởi vì chúng thường cũng là kẻ yếu.” “Khi làm học sinh, thời gian vừa chậm vừa dài, sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện. Chờ sau này lớn lên rồi, bận rộn rồi, bận kiếm sống làm việc thì sẽ không còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn nữa. Có lẽ nghĩ ngợi lung tung, trầm ngâm suy nghĩ, chính là ý nghĩa của việc là học sinh chăng?” “Có những người, chỉ có thể đi vào trái tim bạn, nhưng không cách nào đi vào cuộc sống của bạn.” “Tâm tư trông chờ trưởng thành của người trẻ tuổi, thiết tha, bất an, run rẩy, giống như một mũi tên sắp rời dây cung nhưng lại bị một bàn tay gắt gao giữ chặt.” “Trên đời này không có trái tim nào hoàn toàn lương thiện, chỉ có mặt tốt mà không có mặt xấu đối lập với nó. Sự đấu tranh của con người, chính là để tìm ra điểm cân bằng giữa chúng.” “Thế gian này cái gì cũng có, ngoại trừ nếu như.” “Điều kì diệu ở sinh mệnh chính là bạn không bao giờ biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bạn mãi mãi sẽ không biết lá bài tiếp theo sẽ tới tay là gì. Cho nên bạn phải học cách chấp nhận việc ngoài ý muốn mà cuộc sống mang đến.” “Trong một lá thư anh hỏi em, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ tin’ hay không. Cảnh sát Trịnh, Chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin.” Có thể bạn muốn đọc thêm Nếu bạn yêu thích cuốn sách, cảm thấy nội dung lôi cuốn, phù hợp với nhu cầu đọc của bản thân thì hãy mua SÁCH BẢN QUYỀN để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản, để lại cho bạn đọc những nhận xét chân thật nhất về cách hành văn, chất lượng sách.
Trần Niệm về đến nhà, tắm rửa gội đầu, thay bộ váy sạch sẽ. Cô tìm cuốn từ điển Oxford, hoa nhĩ hoàn phơi khô bay ra rơi xuống trên lớp thật mỏng, màu hồng nhạt, trong suốt, ở trên có đường vân lấy thẻ đánh dấu sách bằng gỗ đã mua ra, quét một lớp keo cực mỏng, nhẹ nhàng dán hai đóa hoa lên, để vào trong túi thẻ đánh dấu trong suốt niêm phong trở về trường, mua một cái ly trà tốt nhất trong cửa hàng tinh phẩm, đến bưu điện gửi cho Trịnh Dịch;Cô đi đến chỗ phòng bảo một giờ năm mươi phút trưa, chuông tan học vang lên, học sinh lớp 10, lớp 11 tuôn ra sân vài ngày, cô đã thoát khỏi cuộc sống của liếc nhìn vị trí bên kia đường, đi từ bậc thềm xuống, đi về hướng nhà, không nhanh không chậm, là tốc độ bình thường của cô, đi đến chỗ rẽ ở tường trường, theo thói quen quay đầu nhìn một xanh trăm hoa, các học sinh mặc đồng phục vui mừng cười nói, thanh xuân hào xanh đi, đèn đỏ dừng; cô băng qua đường, đi tới cánh đồng hoang cỏ dại mọc um tùm, chờ một lúc, tiếp tục đi, đi vào khu vực nhà xưởng yên tĩnh mênh mông, đi tới trước ngôi nhà cũ nát có cánh cửa cuốn dâu tằm xanh tươi, xích đu treo ở nay về sau, bóng cây sạch sẽ chỉ thuộc về ký ức. Đã từng có bao lần mặt trời lặn trăng lên, một thân cây, một căn phòng, chính là ngôi nhà của thiếu niên; mà sau này, có lẽ là chân trời của mỗi không nhanh không chậm đi lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa cuốn. Cô tự nâng cửa lên, rầm một tiếng bụi bặm mù mịt; cô phủi phủi, lại nhẹ nhàng đóng cửa nhiều ngày không có người ở, mùi gỗ ẩm thấp trong nhà nồng hơn. Nhưng cô rất nằm sấp trên bàn một lúc lâu, vuốt ve đàn guitar của cậu, nghĩ tới ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô lúc cô bị đẩy vào phòng thẩm lấy một con dao nhỏ ra, chầm chậm và dùng sức khắc một dòng chữ trên chiếc bàn học họ ngồi đối diện vô số ngày“Anh Tiểu Bắc, chờ em lớn lên rồi, quay về bảo vệ anh.”Cô nhẹ nhàng thổi một cái, vụn gỗ tung leo từ cửa sổ ra ngoài, theo cầu thang thoát hiểm lên đến mái nhà, nhìn ra xa thành phố và đường trời xanh trong vắt, cô ôm mình ngồi hóng gió trên mái đến khi tiếng chuông vang lên, xe lửa ầm ầm lao qua, mùi thơm bánh mì nướng màu vàng nổi từ mái nhà xuống, đứng trên bức tường ngoài sân thật cao, chân phát run, hít sâu một hơi, nhảy đau từ lòng bàn chân xuyên qua toàn thân, đánh thẳng đỉnh lảo đảo mấy cái rồi đứng vững, chậm rãi đi tới tiệm bánh mì, mua hai cái bánh mì rắc dừa mới ngồi một mình ở cửa, từ từ ăn cùng, cô đứng dưới ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn cánh cửa sổ nhà thiếu niên, nhìn rất cùng, cô cúi đầu, đi một cách chậm rãi, vừa đi vừa giơ mu bàn tay lên, dùng sức dụi dụi mắt, nhưng cô không không có gì hay để khóc.…Trong phiên tòa, Trịnh Dịch vô cùng kinh tiếng không gặp, Trần Niệm đã cắt tóc ngắn ngang gần như lập tức nhìn về phía Bắc Dã ở một đầu khác trên tòa, vì bị giam, tóc cậu bị cắt rất nhưng, điều kì lạ là, bản thân hai người xuất hiện trong cùng không gian, chỉ không trao đổi ánh mắt. Tựa như người xa Niệm ngồi giữa tòa tiếp nhận câu hỏi,“Lần đầu tiên hai em gặp nhau là lúc nào?”Đầu hẻm, 110, họ chưa kịp thấy rõ mặt đối phương đã bị người khác ép hôn nhau. Khi đó, cô chán ghét, xấu hổ, khi đó, ai sẽ biết vận mệnh của họ ràng buộc cả lại sẽ biết, thấy ác bá làm nhục, cô không coi thường, cô không thờ ơ, cô cầm điện thoại lên gọi báo cảnh sát sẽ báo đáp cô một thiếu niên sẵn lòng đánh đổi tự do, đánh đổi sinh mạng vì cô, báo đáp cô sự yêu mến và bảo vệ cả đời.“Trên đường em về nhà, em nhìn thấy phía trước có một đám người…”Trần Niệm nhẹ giọng nói, tốc độ nói đặc biệt từ tốn, nhưng cũng không nói lắp; tựa như mỗi một chữ đều suy nghĩ cặn kẽ, đến từ đáy cô dịu dàng và êm tai không đang chứng minh ngày hôm ấy Bắc Dã không hề muốn cưỡng hiếp cô, cậu không phải là người áo mưa; chứng minh đêm hôm ấy, Bắc Dã đã uống này, Trịnh Dịch phát hiện sợi dây đỏ quấn trên cổ tay cô đã không còn. Ngược lại trên cổ đeo sợi dây đỏ, xâu một chiếc chìa khóa, treo ở vị trí nay Trần Niệm đặc biệt xinh đẹp, mái tóc ngắn mới cắt, dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ màu xanh lá nhạt kẹp ra sau tai, để lộ cái tai và gò má trắng nõn như một vầng trăng lưỡi liềm trăng hướng về phía chỗ Bắc tòa, cô lại mặc váy đồng phục, sạch sẽ xinh đẹp, vị trí áp ngực trái trên áo có một cái túi nhỏ, để hai đóa hoa nhĩ hoàn mới ngắt, hoa loa kèn nhỏ màu đỏ tím, nở thật xinh trên tai cô, vị trí vốn nên có lỗ khuyên tai cũng vẽ hai đóa hoa không giống một người bị hại hay nhân chứng. Cô giống một người yêu đến nơi hẹn. Khuôn mặt xinh đẹp, lời tâm tình dịu Dịch lần nữa ý thức được, giữa cậu và cô có một hình thức chung sống mà người ngoài vĩnh viễn không có cách nào hiểu Dã luôn không nhìn thẳng cô, cô cũng giống như hai đường thẳng song song, tự vui buồn, không có quan hệ gì với sư của Bắc Dã cố gắng hết sức bào chữa cho cậu, Bắc Dã lại yên lặng điềm mọi nhân vật làm chứng tố giác, sự thật phạm tội đã định, đối mặt các loại tố cáo và chứng cứ, thiếu niên Bắc Dã nhàn nhạt gật đầu, thừa nhận, lần lượt trả lời “Phải”, “Là tôi.”Trần Niệm lui về chỗ ngồi, mắt nhìn phía trước, giống như mắt nhìn một vùng sa mạc trong cùng, phiên tòa thuận lợi kết phán tuyên án “Tất cả đứng dậy!”Âm thanh “rầm rập”.Bắc Dã đứng, Trần Niệm đứng, mọi người đều trường cực kỳ yên tĩnh “… Giết hại Lại Thanh, chứng cứ xác thực, thú nhận không giấu giếm,… Thái độ nhận tội tốt, chủ động cung khai… Cung cấp manh mối cho cảnh sát phá vụ án người áo mưa, tích cực nhận sai… Vị thành niên…Tuyên án tù có thời hạn bảy năm.”Gõ người vang lên, rào rào. Cảnh sát sắp dẫn thiếu niên người đan xen, Trần Niệm đột nhiên nhìn về phía Bắc Dã, Bắc Dã cũng đang nhìn về phía Trần Niệm trong tích có trời mới biết, anh/em yêu em/anh nhiều thế vậy, không giấu được; ngậm miệng, đôi mắt cũng sẽ nói khắc ánh mắt va chạm ấy, siết lấy nhau, là tạm biệt, lại không giống tạm biệt. Hai đứa trẻ, ánh mắt gắt gao quấn lấy, là sự thân mật mà nắm tay, ôm chằm, thậm chí hôn nhau cũng không thể sánh bằng; là sự kiên trì gần như thảm bóng người hỗn loạn, họ tìm thấy nhau, xuyên qua nước mắt mông lung, ánh mắt ấy lưu luyến như vậy, bi thương như vậy, nhưng lại tràn đầy cảm kích như nắm chặt chiếc chìa khóa ở ngực; cậu bị cảnh sát kéo đi, chậm rãi lùi ra sau, đôi môi khe khẽ nhúc nhích, im lặng nói một chữ Vọng Kim Tâm, Trần Niên Bất Di 1.1 Bắc trông về Niệm, mãi không thay đây, là ai cầm cành cây viết một cái tên dưới ánh nắng hè rực rỡ, cho thiếu niên biết, Kim Tâm;Trước đây, là ai dùng ánh mắt dụ cô đọc ra một cái tên, dùng đầu lưỡi đưa một viên kẹo chua ngọt;Trước đây, là ai chạy dọc theo bậc thềm của sân khấu ngoài trời trong mưa, bàn tay của tuổi trẻ nắm nhau trong không thế, lại là ai tỉnh lại từ trong ký ức, phát hiện mình ngồi trong cửa sổ của một đoàn xe lửa thong thả chạy;Lại là ai ở trong toa xe tràn ngập mùi mì ăn liền, âm thanh huyên náo, ngắm nhìn cánh đồng hoang và cái lòng đỏ trứng lớn đi qua vô số lần ngoài cửa sổ, nghĩ về Darwin, nghĩ về đề Sinh vật, nghĩ về cá hề, hải quỳ và địa y;Nghĩ về,Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí Sáu, cỏ xanh mọc um tùm,Trần Niệm nhìn mái nhà của nhà Bắc Dã ngoài cửa sổ xe lửa nhanh chóng biến mất, hai dòng lệ rơi như mưa trút ngày nào đó,Họ ngồi trên mái nhà thật cao, cô hỏi—— Bắc Dã, điều anh muốn nhất là gì?—— Anh thích một người, anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt thế mà xt0305tz【Ngoại truyện vô trách nhiệm chờ quyết định, hai lá thư】【Thư Trịnh Dịch viết】Trần NiệmThấy thư bình là lá thư thứ chín viết cho em, anh đang nghĩ viết đến lá thư thứ mấy em mới có thể hồi âm. Tùy ý nói vậy. Thực ra không sao, anh biết em sẽ từ hôm tạm biệt ấy, cũng không biết tình hình gần đây của em thế nào. Anh tìm Tiểu Mễ hỏi thăm, em ấy nói em sống rất yên tin yên ổn mà Tiểu Mễ nói, vì em khác với tất cả những cô gái anh từng gặp, Trần gian trôi nhanh thật, chớp mắt một năm đã qua rồi. Anh từng định viết thư cho em mỗi tháng, tiếc là thực sự bận thành phố Hi mọi việc đều ổn. Bắc Dã cũng sống rất yên ổn, vẫn như trước đây anh kể qua với em, mỗi ngày làm công, học trước họ lắp ráp thiết bị cho nhà máy lắp ráp, tháng này mài linh kiện giúp nhà máy máy công ấy rất thông minh, việc gì cũng chạm tay một cái là biết. Hôm qua cậu ấy lại lập công đấy. Linh kiện mà cậu ấy mài giúp nhà máy máy công cụ, thu nhỏ đến 0,1 mi-crô-mét phá vỡ kỉ lục sai số đo lường. Anh không hiểu thuật ngữ chuyên ngành như tỉ lệ hao mòn máy gì đó lắm, nhưng nghe đồng nghiệp phụ trách họ nói, cái đó tương đương với việc tiết kiệm hơn một triệu cho nhà máy máy công nghiệp còn nói, Bắc Dã rất hiểu chuyện, thái độ khác với những người khác; có người vò đã mẻ còn sứt lãng phí thời gian, cậu ấy lại rất nỗ lực nghiêm túc, muốn học việc, cũng muốn ra ngoài trước thời ấy trưởng thành rồi, nghe nói có lần bạn cùng phòng của cậu ấy lén bóc thư em viết cho cậu ấy, cậu ấy vào lâu như vậy, một lần duy nhất cảm xúc không ổn định, suýt nữa đánh nhau, nhưng cuối cùng không ấy nhịn ấy luôn biểu hiện rất tốt, ngoại trừ nói rất ít, giáo viên dạy lớp văn hóa cho họ tuổi xấp xỉ cậu ấy, người rất dịu dàng hiền hòa cũng không cạy miệng cậu ấy ấy nói với anh, Bắc Dã học lớp văn hóa cũng rất nghiêm túc, nhưng không kính trọng giáo viên, gặp mặt đều không chào. Anh nói đùa, mắt cậu ấy mọc trên đỉnh đầu, không nhìn thấy trước anh đi thăm cậu ấy, hình như cậu ấy lại cao hơn; Trần Niệm, em cao hơn rồi phải không?Nhưng người vẫn gầy như vậy, em chắc cũng giống rồi, có một số việc phát triển đến bây giờ đã có chút thành quả, muốn nói với em một chút. Bắt đầu từ năm ngoái, anh xin tổ chức hoạt động phòng chống và ngăn chặn bạo lực trường học, cấp trên rất coi trọng. Đến bây giờ đã có kết quả ra, trên thế giới này không có vấn đề khó khăn không giải quyết được, chỉ có không dành đủ sự quan tâm và và sức nên anh thường nghĩ, nếu trước đây khi Tăng Hảo và Ngụy Lai ầm ĩ đến Cục, có người, ví dụ như anh, dành đủ sự quan tâm và sức lực, có phải mọi chuyện về sau sẽ không xảy ra hay Niệm, từ đầu đến cuối anh nợ tới bây giờ, anh vẫn muốn nói với em một tiếng xin vì dễ dàng hứa hẹn, bởi vì phụ sự tín nhiệm của em, bởi vì không bảo vệ tốt cho em; đến mức em giữ thái độ nghi ngờ với cộng đồng anh ở, đến mức về sau khi em lẻ loi không ai giúp đỡ nhất, không tìm được con đường đúng anh biết, em lại sẽ thản nhiên nói, không phải chuyện của một mình luôn bình tĩnh như thế, em luôn nhìn thấu đáo mọi mà Trần Niệm, anh thường suy nghĩ, anh rất muốn biết, em của bây giờ, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ “tin” hay như còn, anh muôn phần cảm 29 tháng 10 năm 2016.……【Thư Trần Niệm viết】Với tính cách của Trần Niệm thì sẽ không viết thư, lá thư này coi như tài liệu văn bản phản hồi việc tạm tha.……Cảnh sát TrịnhChào cái bốn năm đã trôi qua bút lên, cảm thấy không biết nên nói học suôn sẻ, em đang tiếp tục học thạc lá thư này là vì cảnh sát Tiểu Diêu nói, trong thời gian tạm tha Bắc Dã rời khỏi thành phố Hi đi nơi khác, em phải viết một số tài liệu văn bản chứng minh tình trạng của anh ấy và tình trạng của em bình thường và tích cực hướng về phía trước. Em không biết thư có tính là văn bản chứng minh hay tháng Tám khi đi đón Bắc Dã không gặp được anh. Cảnh sát Tiểu Diêu nói anh đi Bắc Kinh họp lại việc đi đón anh ấy, có một chuyện nhỏ. Lúc anh ấy đi ra, hai tay trống không, ngoại trừ một bộ quần áo ra thì không có gì cả. Lúc đó em rất khẩn trương, sợ quần áo em mua không vừa vặn, không ngờ anh ấy mặc vừa. Em nghe nói, người ra ngoài, quần áo cũ phải đốt bỏ, có thể đốt xui xẻo; nhưng anh ấy nói không ấy nói, không bao giờ đốt quần áo nói, đốt quần áo cũng không đốt hết chuyện đã làm, chỗ đã nói ấy dường như vẫn ở trước mắt, kết quả hai tháng đã trôi qua, cảnh sát Tiểu Diêu lại gọi điện thoại thúc giục tài liệu văn bản. Em nghĩ, tài liệu văn bản cũng là cho anh đọc, phải “bình thường”, phải “tích cực hướng về phía trước”, liền viết lá thư cho mấy năm, anh luôn viết thư cho em, em kì thực cảm kích, bởi vì anh luôn kể chuyện của Bắc Dã. Em lo anh ấy chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đọc thư của anh, biết anh thường đi thăm anh ấy, em mới yên không bao giờ trả lời thư, bởi vì em không muốn nói chuyện với anh. Em biết anh đang giúp nhóm La Đình, trong lòng em tức giận, tại sao không ngăn cản Ngụy Lai sớm một chút, tại sao còn muốn giúp nhóm La Đình?Họ lần lượt được cho cơ hội, nhưng nỗi đau em và Bắc Dã chịu đựng thì sao?Cái đêm bốn năm trước ấy, em căm hận thành phố đó, căm hận mỗi một người sinh ra ở thành phố đó, kể cả anh, kể cả mẹ ở xa ngoài thành phố, kể cả em rất cố gắng muốn lớn lên nhưng luôn nhỏ yếu, kể cả những đối thủ rõ ràng là người cùng lứa tuổi nhưng lại ỷ vào sự che chở và quyền lợi không biết ai cho mà còn đáng sợ hơn người trưởng cảm xúc của đêm đó đã dần phai nhạt, em của bây giờ đã không có cách nào miêu tả chính xác. Bởi vì thời gian mài chúng đi, mỗi khi em nhìn lại, em cho rằng sẽ nhìn thấy bi thương, nhưng thứ quãng thời gian ấy để lại cho em là cây dâu tằm, cùng đèn đường, xích đu, cùng hoa nhĩ hoàn, xí muội, cùng kẹo dẻo gấu, còn có mùi thơm bánh mì nướng trong nắng lẽ vì đêm ấy, ngủ trên giường của Bắc Dã, anh ấy ôm em, chia một nửa đau đớn. Em cảm giác được, anh ấy đã lấy đi hơn một nửa. Chỉ có điều, loại thể nghiệm này các anh không ai có thể hiểu có anh ấy và em đầu từ rất lâu, em đã quên lãng nhóm La Đình, nhưng cũng không thể nói là tha luật nhiều năm như vậy, thấy được cái tốt, cũng thấy được cái không lớp cũng từng nói đến thanh thiếu niên phạm tội, thầy dạy luật luôn nói, hình phạt kiểu trút giận sẽ tạo ra hình phạt lớn hơn tội, phá hỏng cơ sở pháp luật. Nói đặc biệt là thanh thiếu niên mất đi tất cả trong thời điểm nên học và xây đắp nhân sinh quan nhất, ra ngoài dễ đi vào con đường xấu xa chân chính hơn, ô nhiễm xã nói, luật pháp là nhân tính, song song với việc trừng phạt người có tội, nó để lại cho xã hội niềm hi vọng mức độ lớn thực ra không đồng ý việc thầy đứng ở góc độ của thủ phạm mỹ hóa về pháp vì, niềm hi vọng, chỉ có một số người điều mâu thuẫn là, mỗi khi em nghĩ tới Bắc Dã, em lại hi vọng pháp luật khoan dung với anh ấy thêm một nói xem, con người có phải rất giả dối đó không lâu, em nhận được thư xin lỗi La Đình viết. Tâm trạng khi ấy rất bình thản. Em hoàn toàn không suy nghĩ cảm thấy, trạng thái cô ấy trở lại đó là một kết quả tốt. Về phần có tha thứ hay không, em chưa hề nghĩ đến vấn đề đến bây giờ, em vẫn cho rằng tổn thương đối với người bị hại là không công đồng thời em cũng phải thừa nhận, nếu ngay cả pháp luật cũng trả thù đả kích, hủy diệt rồi sau đó vui vẻ, thế giới này đúng là điên cuồng và kinh không hề mong muốn như nghĩ, em của bây giờ, chẳng qua là đã tìm được một điểm cân bằng giữa hai nhỏ, em cho rằng không phải đen thì là trắng, không có khu vực trung gian; cũng cho rằng, điểm đen tức là hoàn toàn đen, điểm trắng tức là hoàn toàn sau khi lớn lên tiếp xúc với quá nhiều người và việc, em phát hiện, con người là loài động vật phức tạp nhất trong giới tự nhiên, nhân cách của họ có thể có nhiều mặt; giả dối và chân thật, ác độc và lương thiện, xấu xí và đẹp đẽ, có thể tồn tại trong cùng một trái nên nói là tất nhiên tồn tại trong cùng một trái đời này, không có một trái tim chỉ có chân thật, lương thiện và đẹp đẽ; chỉ có mặt tốt lại không có mặt xấu đối lập với từng có người như đấu tranh trong lòng người, chẳng qua là để tìm được điểm cân bằng như nhiều năm trước, em nhắc tới bộ phim kia, em mang theo dao, em có ý nghĩ giết chết Ngụy Lai, đây là một suy nghĩ xấu như nhiều năm trước, Bắc Dã muốn hoàn thành kế hoạch, có ý nghĩ giết chết Lại Tử, đây cũng là một suy nghĩ xấu xa. Nhưng khi thấy Lại Tử không nhẫn tâm ra tay; nhưng sau đó lại đập đầu anh ta dưới ảnh hưởng của rượu cồn và căm em đều đang tìm, có đôi khi đi lệch, có đôi khi quay trở Dã nói, những năm này là chuyện tốt cho anh ấy. Phán quyết kia đã đánh thức nhân sinh hỗn độn méo mó trước đây của anh không biết có phải anh ấy đang an ủi em hay không, nhưng anh ấy quả thực đã trở nên chín không thay đổi là, bất kể năm năm trước hay năm năm sau, anh ấy cũng là người cứng cỏi nhất mà lại dịu dàng nhất em đã gặp, giống như một ánh đèn đường sáng lên lúc hoàng đây, mỗi khi nghĩ đến việc anh ấy mất tự do, đi lại ở nơi tối tăm không ánh mặt trời, lại viết toàn điều tốt đẹp trong cuộc sống trong thư gửi cho em —— chim con bay đến cửa sổ, nó có lông màu xanh lá; hoa nhỏ nở trong khe hở, nó có cánh hoa màu hồng nhạt. —— em đều muốn rơi nói xem, sao anh ấy có thể tốt như vậy?Hôm qua, anh ấy dẫn em đi bấm lỗ tai, đi trên đường, anh ấy bỗng nhìn bầu trời, nói với em Nhóc nói lắp, em xem mây kia có giống một trái tim ngẩng đầu nhìn, giống đang thổi,A, trở nên giống một đóa hoa rồi. Anh ấy nói, giống hoa em vẽ trên tai hôm ở phiên vậy, giống đây, trong tiềm thức của em, em oán trách anh, nhưng sau này em phát hiện, nguyên do ở bản thân một quyết định con người làm, cuối cùng đều phụ thuộc vào bản thân, không liên quan đến người năm gần đây, em suy nghĩ vô số lần, nếu hôm ấy sau khi đâm Ngụy Lai bị thương, em gọi điện thoại cho anh chứ không phải đi tìm Bắc Dã, chuyện có thể khác hay hè ấy, có phải không cần kinh hoàng sợ hãi, ngày đêm sống trong run rẩy như vậy hay những năm về sau, có phải sẽ không cần sống khổ cực như vậy hay không có nếu dù đảo ngược thời gian, em cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh, em cũng sẽ không chùn bước đi tìm anh ấy, đây là bản năng. Bởi vì, anh ấy là người duy nhất em tin cậy trên thế gian này, giao phó bằng sinh em chia sẻ hạnh phúc, bọn em chia sẻ gian khổ. Bọn em chia sẻ ánh mặt trời, bọn em chia sẻ sự tối nhớ, quãng thời gian ấy, anh ấy luôn quen hỏi em “Em có tin anh không?”Đương nhiên em tin một lần anh ấy hỏi, em liền tin thêm một ấy nói em không giết người, em liền tin em không có. Đây là sức mạnh để em có thể kiên định đi con đường pháp luật từng có một ai bảo vệ em giống như anh ấy, bảo vệ nội tâm em tránh bị bóng tối xâm nhập, bảo vệ tâm hồn em tinh khiết nguyên ai có thể nghĩ đến, người bảo vệ em, nỗi khổ cực mà bản thân anh ấy nếm trải đây?Anh ấy từng nói, hi vọng có ngày em hiểu ý nghĩa của nhìn lên bầu trời sao; em nghĩ, vì anh ấy, em dần hiểu một lá thư anh hỏi em, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ “tin” hay sát Trịnh,Chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn 1 tháng 11 năm 2019.
Better Days 2019 Nội dung phim Em Của Thời Niên Thiếu - Better Days 2019 VietSub Được chuyển thể từ tiểu thuyết thanh xuân Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em của tác giả Cửu Nguyệt Hi, thực hiện bởi đạo diễn trẻ Tằng Quốc Cường, bộ phim là bức tranh thu nhỏ về xã hội phức tạp đan xen câu chuyện tình bạn, tình yêu. Better Days ẩn chứa những điều nhỏ bé ấm áp, lại có những vết thương khắc sâu đến tận đáy lòng. Em Của Niên Thiếu là lát cắt phản ánh hiện thực trần trụi, vạch trần những góc tối của cuộc sống. Qua những thước phim chân thực, Em Của Niên Thiếu muốn truyền đạt tới khán giả thông điệp đầy nhân văn "Bất kể cuộc sống có khó khăn đến đâu, bạn cũng cần giữ vững niềm tin chúng ta rồi cũng sẽ ổn". Thời niên thiếu mang theo niềm tin, một chút mộng tưởng của thiếu niên, mang theo bồng bột ngây dại, mang theo cả những sự bảo vệ âm thầm mà kiên định. Xem phim Em Của Thời Niên Thiếu 2019 HD VietSub + Thuyết Minh, phim Em Cua Thoi Nien Thieu 2019 được thuyết minh, phụ đề tiếng việt chất lượng HD, phim Em Của Thời Niên Thiếu vietsub bản đẹp, trọn bộ, Xem phim online Em Của Thời Niên Thiếu 2019 vietsub + thuyết minh, phim được vietsub bởi các subteam bilutv, phimbathu, phudeviet, phimmoi, biphim, subnhanh, nguonphim, xemphimvn, dongphymtv, phimvang, thichxemphim, xemphimxua, phimdinhcao, hdonline, xuongphim, movie zingtv, fptplay, Netflix, KST kitesvn, phim88, tvhay, tvhey, tvhai, hdvietnam, dongphim, cliphub, phim14, phimmedia tv, motphim, phimnhanh... Thể loại phim Tâm Lý - Tình Cảm cập nhật phụ đề Vietsub nhanh nhất, xem online nhanh nhất, có thể bao gồm thêm các bản Lồng tiếng, thuyết minh. Tải link fshare drive và download phim Em Của Thời Niên Thiếu vtv, htv, SCTV, GOTV HD mới nhất. Diễn viên trong phim Dịch Dương Thiên Tỉ, Châu Đông Vũ. Mời các bạn đón xem phim Em Của Thời Niên Thiếu HD VietSub + Thuyết Minh
“Trần Niệm?”“Vâng?” Cô gái dường như không tập trung, cứ nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cần sự nhắc nhở của nhóm Trịnh Dịch cô mới có thể hồi phục tinh thần, dùng đôi mắt đen trong veo ấy nhìn mắt thuần khiết khiến người ta tin lời cô nói là thật.“Em có hận Ngụy Lai không?”“Cũng tạm ạ.” Cô nói.“Cái gì gọi là cũng tạm?”“Các anh không nhắc, em sẽ không, nhớ tới, người này.”Câu trả lời này khiến người ta há miệng khó nói, Trịnh Dịch nhất thời không biết nói tiếp thế Niệm nói xong lại nhìn ngoài cửa sổ. Bây giờ là mười hai giờ rưỡi, chính là lúc nắng hè gắt nhất, không khí bị chiếu nứt thành tinh thể vỡ nhỏ Dương hỏi “Vậy bây giờ thế nào, bây giờ nhắc tới em ấy, em có hận em ấy không?”Trần Niệm dường như bị quấy rầy lần nữa, quay đầu lại, nói “Cũng tạm ạ.”“Sao lại là cũng tạm?”“Cháu đã không, không nhớ rõ lắm cậu ấy trông, trông như thế nào.” Tật nói lắp của cô hình như trở nên nghiêm Dương cũng bị chặn yên lặng, cô bỗng nói “Nghe nói, người đã chết, gương mặt người đó sẽ ở, trong kí ức, người đang sống, mơ hồ dần đi. Nhưng người chưa chết, khuôn mặt người đó luôn rõ, ràng, cho dù không gặp, rất nhiều năm.”Trịnh Dịch như có điều suy nghĩ, nhưng những người khác không hề cảm thấy hứng thú với câu Dương đánh bất ngờ, hỏi “Hôm Ngụy Lai mất tích, em ở đâu?”Trần Niệm từ từ nâng mí mắt, hỏi “Hôm nào ạ?”Tiểu xảo thường dùng không có tác dụng, lão Dương đành phải nói “Chính là hôm sau khi em bị em ấy lăng nhục.”“Đi học ạ.” Trần Niệm nói.“Tại sao không xin nghỉ?”“Phải ôn tập, thời gian rất, quan trọng ạ.”Không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại không có lời nào chống đỡ.“Em ở trường cả ngày?”“Vâng.”Hẳn không có cách nào nói dối, đến trường điều tra một cái là biết.“Buổi tối thì sao?”“Xem phim ạ.”“Xem phim?” Trong mắt lão Dương lóe lên một tia sáng, “Em chọn xem phim vào lúc đó? Ôn tập và thời gian không quan trọng sao?”Ông hùng hổ dọa người, cô từ từ chậm rãi “Vì rất kinh… kinh điển ạ.”“Em đi xem một mình?”“Không phải ạ.”“Với ai?”“Bạn cùng lớp ạ.”“Tên gì?”“Lý, Tưởng ạ.”“Ai đề nghị đi ra ngoài?” Trịnh Dịch nói xen vào.“Cậu ấy ạ.” Trần Niệm này cũng dễ kiểm chứng. Mọi người lại rơi vào trầm mặc, trao đổi ánh mắt một chút, không có câu hỏi Dương đi ra khỏi phòng họp, nói “Cô bé này quá bình tĩnh.”Trịnh Dịch “Anh muốn ám chỉ điều gì?”“Không có gì.” Lão Dương bình thường nói, “Cái này có liên quan đến tính cách, kinh nghiệm, hoàn cảnh lớn lên của một người, hoặc là nói, cảnh ngộ gần đây.”Tiểu Diêu hỏi “Ý là có khả năng em ấy thuộc dạng tự bảo vệ rất sâu không thoát ra được?”“Ừ.” Lão Dương gật gật đầu. Nguồn gốc của việc tra hỏi vừa rồi chẳng qua là vì cô bé tới nên nhân tiện hỏi cho rõ ràng. Bây giờ có vẻ như lại không có vấn đề lớn nào,“Hỏi giáo viên, bạn cùng lớp ở trường và nam sinh tên Lý Tưởng kia thử xem, xác định em ấy có nói dối hay không. —— Việc kia, chuyện liên quan đến hai mươi, ba mươi người bị tình nghi ấy phải nghĩ cách thu nhỏ phạm vi hơn nữa.”Lão Dương nói đoạn, cùng vài người rời Dịch ở tại chỗ, quay lại đẩy cửa ra, Trần Niệm vẫn ngồi chỗ đó, nhìn ngoài cửa sổ, ly nước trước mặt không đụng đến một nóng thế này, không thể nào không khát Dịch gõ gõ cửa, nói “Trần Niệm, có thể đi được rồi.”Anh dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm, lại đặc biệt mua nước đóng chai cho cô. Cô vặn nắp, uống hết nửa khi ăn xong, anh đưa cô về nhà.“Trần Niệm.” Anh nói chuyện với cô, trong lúc lơ đãng vô cùng dè dặt.“Vâng?”“Em có tâm sự gì cũng có thể nói với anh.”“Không có ạ.” Cô lắc Dịch nhìn cái đầu cúi thấp của cô, trong lòng hơi lo âu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nhiều, chỉ căn dặn cô đừng suy nghĩ lung tung, yên tâm ôn tập chuẩn bị cho kì Niệm nói lên lầu, Trần Niệm nhớ tới chìa khóa nhà mình bị Bắc Dã cầm đi. Nhưng đến bên cửa, chìa khóa bất ngờ cắm trong lỗ khóa. Dám làm thế này, chứng minh Bắc Dã đang nhìn ở nơi nào đó gần lập tức nhìn xung quanh, lại không tìm thấy hè chiếu bốn phương tám hướng, giống như vảy cá lóe sáng chi mắt cô hơi đau. Cô cúi đầu dụi dụi, trong nháy mắt cảm thấy đau xót, bĩu bĩu môi, nhưng cuối cùng lại yên lặng lại, mở cửa đi vào vở cùng quần áo của cô đã mang hết về. Cô không thể đi đến chỗ cậu nữa. Họ nhất định phải là người xa túi mua hàng lớn để trên bàn, rau, mì, quà vặt đều có. Mở tủ lạnh, bên trong chật ních trái cây, sữa tươi, nước trái cây, chè trôi nước, sủi cảo mới trên giường dùng nước lau qua, quạt máy cũng đã rửa Niệm mở quạt, kéo rèm cửa sổ. Cửa sổ mở toang, bên ngoài là tán cây rậm rạp và nhà lầu cao thấp chằng chịt. Cô quay lại nằm xuống, nhìn ngoài cửa sổ, lần này mới có thể yên tâm ngủ người sẽ trông coi Niệm ngủ trưa thức dậy, lấy đồ uống đá và một chùm nho trong tủ lạnh, vừa đi học vừa ăn, vào cổng trường, quay đầu nhìn một cái rồi mới Dã đứng ở cuối đường, thấy cô ngoảnh lại nhìn qua, cậu mới xoay người đi đến trường của cô đã sớm an toàn, nhưng việc này đã trở thành thói quen của cậu, niềm mong đợi của Dã nhận được điện thoại của Đại Khang, muốn tìm cậu chơi. Bắc Dã vốn định từ chối, nhưng suy nghĩ một chút, để cậu ta đến Khang ngậm cỏ đuôi chó trong miệng chờ cậu bên cạnh cửa Dã ôm mũ bảo hiểm, kéo cửa đi vào;Đại Khang đi theo đằng sau, trong nhà vẫn ngột ngạt ẩm ướt, nhưng Đại Khang nhướng mày, phát hiện khác thường “Nhà mày trở nên sạch sẽ à?”Bắc Dã không mặn không nhạt nói “Hôm qua mới dọn.”“Con nhỏ trốn sau lưng mày dọn à?” Miệng Đại Khang đầy vị Dã khẽ chế giễu “Bỏ từ lâu rồi.”“Ồ?” Lông mày Đại Khang nhướng cao hơn, “Tại sao vậy?”“Nói nhiều, phiền bực mình.”“Ồ.” Đại Khang bừng tỉnh ra. Nhưng nói tới lần này cũng hiếm có. Lớn thế này, cậu ta chưa từng thấy Bắc Dã thích cô gái nào, người theo đuổi cậu cậu cũng chán ghét từ chối hết thảy, uổng cho gương mặt đó của bỏ từ lâu rồi, chứng minh không thích Khang thoáng cái ngã xuống giường. Bắc Dã nhíu mày nhìn cậu ta một cái, nhưng nhớ tới lần nào cậu ta đến cũng hành hạ cái giường như vậy, cũng nhịn xuống. Ra trải giường, gối, chiếu đều đã thay qua.“Bắc Dã, mày nói xem, Lại Tử nói nó đi Quảng Châu lang thang kiếm sống, nó lang thang kiếm sống cái gì hả?”Bắc Dã lấy hai chai bia, đập mở trên mép bàn, đưa một chai cho cậu Khang nhận lấy trút một ngụm lớn, nói “Không phải hôm đó cãi nhau nạt nó mấy câu sao? Vậy mà đi thật. Đừng thấy nó bình thường im ỉm không nổi giận, nổi cơn lên là không chịu nổi như con gái vậy, hơn nửa đêm gọi điện thoại ném lời hung dữ nói tạm biệt, là muốn cắt đứt sao? Ê, nó cũng gọi điện thoại cho mày phải không?”Bắc Dã “ừ” một Khang uống bia, hỏi “Mày định đi đâu? Ở lại thành phố Hi hay rời khỏi?”“Đi.” Bắc Dã nói.“Đi đâu?”Bắc Dã không lên tiếng, cách mấy giây, nói “Bắc Kinh.”“Nghe cao cấp thật.” Đại Khang chế giễu Dã trút bia, phớt lờ.“Chạy hết ra bên ngoài, chỉ một mình đứa trẻ mồ côi thực sự là tao ở lại quê nhà.” Đại Khang hơi đa cảm, “Tao tưởng mấy đứa mình sẽ làm anh em tốt cả đời đấy, không ngờ lớn lên rồi đều sẽ phân tán, chạy đông chạy tây cả. Trước đây bà ở viện mồ côi luôn nói lớn lên rồi sẽ tốt đẹp lớn lên rồi tốt đẹp, mẹ nó lớn lên này có gì tốt đẹp chứ?”“Đúng vậy.” Bắc Dã nói, “Mẹ nó có gì tốt đẹp?”Cậu vừa nói như vậy, Đại Khang ngược lại thay đổi lập trường, tiếp thêm sức mạnh cho cậu “Đi thì đi đi, xông pha cho tốt, đến khi phát đạt rồi cũng đừng quên tao.”“Ừ.” Bắc Dã nói, “Nếu như đi.”Cậu giống như một cái cây, muốn bay nhưng đã mọc rễ.“Đúng rồi.” Đại Khang nhớ tới việc chính, “Thầy gọi điện thoại cho mày chưa? Nhận chứng chỉ.”“Gọi rồi.” Bắc Dã đá mông cậu ta một cái để cậu ta nhường chỗ cho cậu. Cậu cũng ngã xuống giường, cánh tay gối đầu, nói “Cái chứng chỉ nát đó có gì hay để nhận?”“Đừng coi trung cấp nghề không ra gì. Tốt xấu gì cũng có thể chứng minh mày học qua kĩ thuật. Bây giờ sinh viên đại học cũng không bằng công nhân lành nghề đâu.”“Xì.” Bắc Dã nói, “Lời này cũng là lừa mày.”“Thật mà, tao đã tìm việc rồi, chờ mấy năm tích góp đủ tiền là tự làm ăn riêng. Tao không giống mày, bác cả và cô mày đều có tiền, ngoài miệng nói không nhận mày, sau lưng lại không nỡ bỏ.”Bắc Dã không phản ứng, Đại Khang cũng ảo não việc mình nhanh mồm nhanh miệng, vội vàng đổi chủ đề, nói “Ê, mày nghe nói người áo mưa kia chưa, hình như là người cùng lứa tuổi với bọn mình.”Bắc Dã quay đầu nhìn cậu ta “Sao đột nhiên nói chuyện này?”“Hôm qua tao với mấy đứa ranh ma đi lãnh chứng chỉ, có mấy người đàn ông kì lạ ngồi trong văn phòng của thầy quan sát bọn tao từ trên xuống dưới. Cái ánh mắt và khí thế đó, đoán chừng là cảnh sát.” Cậu ta hừ lạnh một tiếng, “Thầy chủ nhiệm quá nham hiểm, kêu hết mấy đứa không làm việc đàng hoàng bọn tao đi, thực sự coi bọn tao là người bị tình nghi mà. Fuck.”Bắc Dã không nói gì. Quạt thổi tóc trán cậu rơi vào mắt, cậu hất một Khang lại nói “Nè, mày nhớ đi lấy chứng chỉ của mày đó.”“Biết rồi.”…Lúc trực nhật sau khi tan học, Trần Niệm lại nhìn thấy Trịnh Dịch, đứng ở cửa lớp, nhưng là đến tìm Từ Miểu đi qua bên cạnh Trần Niệm, đưa cây chổi trong tay cho cô, nói câu “Vốn nên là cậu quét, mình phải đi đây.”Trần Niệm đứng tại chỗ không nhúc dãy phòng học không có người, tiếng Trịnh Dịch đi xa không lớn, nhưng cô nghe vô cùng rõ ràng.“… Quan hệ giữa em và Ngụy Lai đã ngầm xử lý, em ấy cũng hiểu. Anh đã điều tra nhật kí cuộc gọi của em ấy, khi đó, hơn một tuần Ngụy Lai không liên lạc với em, tại sao hôm mất tích lại gọi điện thoại cho em?”“Không phải em đã nói với anh rồi sao?” Tiếng Từ Miểu rất Dịch nói “Anh không phải nghi ngờ em, anh chỉ cho rằng, em đã giấu một số chuyện then chốt.”Chuyện Từ Miểu giấu là địa điểm Ngụy Lai nói trong điện thoại khi đó, sau núi, và người hẹn, Trần Niệm không hề nghi ngờ năng lực của Trịnh Dịch, lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt anh, cô đã biết người cảnh sát trẻ tuổi này không bình đi lên hành lang nhìn, trong khuôn viên trường vắng vẻ, Trịnh Dịch và Từ Miểu một cao một thấp, vừa đi vừa nói chuyện, dừng một lát bên bồn hoa, sau đó Từ Miểu ra cổng trường lên xe nhà mình. Trịnh Dịch cũng Niệm đứng trên dãy phòng học trống không cao chót vót, cảm thấy một sự nguy hiểm u ám, có luồng sức mạnh đẩy cô sau lưng quay phắt đầu lại, cửa lớp mở toang, bàn ghế cả phòng, không một bóng Niệm lại nhìn bên ngoài trường, trong tiệm đồ uống lạnh bên kia đường có một bóng dáng màu Niệm chạy về lớp, nhớ lời Từ Miểu mới vừa nói, tay chân hơi run. Cô vứt cây chổi sang một bên, đeo cặp chạy xuống lầu, lao ra khỏi trường. Hoàn toàn mặc kệ Bắc đi rất nhanh, đi các con đường mà ngày thường không đi, quẹo tới quẹo lui, giống như thoát khỏi cái gì đó. Đi thẳng đến bãi đất hoang quen thuộc kia, thấy mặt trời chiều giống như cái lòng đỏ trứng lớn cô đã nhìn vô số lần lưng, tiếng bước chân đuổi theo, cô lập tức chạy, chạy rất nhanh, nhưng vẫn không địch lại Dã xông tới kéo cổ tay cô, nhíu mày “Em chạy đi đâu đó?”Cô đẩy cậu, đẩy không được; cậu kéo cô đi trở lại, đi về hướng nhà cô, nhưng cô chỉ muốn đi hướng khác, hướng nhà cậu.“Hôm nay em sao vậy?” Ấn đường của cậu đã thành một cái nút.“Em muốn về nhà.” Cô hét lên với cậu, muốn giãy khỏi tay cậu, giãy không Dã nhìn ra phía sau, chỗ đưa mắt nhìn đều không có người, lúc này cậu mới nhìn cô, nói “Nhà em ở hướng kia.”“Em muốn về nhà.” Cô nói lại một lần, lớn tiếng Dã trầm mặc, nhìn cô hơi mất khống chế, giọng dịu lại, vậy mà khẽ cười, nói “Em nên hiểu ý anh chứ?”Em hiểu, Bắc Dã, em hiểu. Nhưng mà…“Không giấu được.” Trần Niệm cũng khẽ cười, nhẹ giọng nói, “Em đã giết Ngụy Lai, không giấu được.”Lời chưa dứt, Bắc Dã nắm gáy cô, ghì cô vào lòng thật chặt.“Đừng nói lung tung.” Cậu dùng sức kề sát vào thái dương cô, “Em nghe đây, lúc anh tìm được cô ta, cô ta vẫn chưa chết.”
Thông tin truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Bạn đang theo dõi truyện full hoàn Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em của tác giả Cửu Nguyệt Hi rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Editor Fei YangPoster có khả năng, trên thế gian này không có tình yêu? Danh sách chương Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Review truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Cập nhật Review truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em của tác giả Cửu Nguyệt Hi mới nhất tại Từ khoá Đọc truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em full, chương 1, chương cuối. Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em review, Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em
thoi nien thieu cua anh va em